Hôm trước đi coi Elemental (cái phim dở ói, xíu lên bài chê sau), trước khi vào phim có một tập hoạt hình ngắn về Carl nên về nhà mình coi lại UP, thấy nhớ Pixar của hồi hơn chục năm về trước.
10 phút mở đầu của UP cho đến giờ vẫn là cảnh mở đầu phim mà mình yêu thích nhất. Trong 10 phút này, Carl không nói một lời nào cả trong khi Ellie nói rất rất nhiều. Carl nhút nhát, Ellie bạo dạn. Carl bị động và khép mình, thì Ellie là người chủ động. Mặc dù khác nhau như thế nhưng cả hai có một điểm chung, ấy là đều yêu thích những cuộc thám hiểm.
Mình thích cái cách Pixar xây dựng một cách tinh tế về sự gắn kết tinh thần giữa Carl và Ellie. Lần đầu tiên gặp nhau, chính Ellie là người đẩy Carl về phía trước để lấy quả bóng bay. Sau này mặc dù đã qua đời, nhưng cũng lại là Ellie trở thành động lực để Carl thực hiện hành trình trên ngôi nhà bóng bay. Phim hoạt hình của Pixar ngày xưa luôn mơ mộng, đầy tính khích lệ và chứa nhiều suy ngẫm. Không bao giờ là quá muộn để chúng ta thực hiện những mong ước, dự định của mình.
Nhiều năm về trước khi chỉ còn là một đứa trẻ, chúng ta xem UP và thích thú với ngôi nhà bóng bay. Sau này khi lớn lên vẫn là ngôi nhà ấy, ta cảm động trước tình yêu của Carl và Ellie, đồng thời ngưỡng mộ Carl – một người bình thường, nhưng khi đến cái tuổi gần đất xa trời rồi vẫn không cam chịu số phận mà đứng lên, thực hiện ước mơ của mình.